XÔN XAO VĨNH PHÚC: Người em trai U60 bị tai biến, từng để anh cả đứng tên sổ đỏ vì tin tưởng. Nay anh bán nhà đất 6,2 tỷ không chia, đẩy em ra ở nhờ, dù gia đình em đang bệnh tật, khó khăn. Họ hàng bức xúc kéo đến trước nhà anh gây ồn ào cả góc phố.
N.M Hằng chia sẻ
Câu chuyện dựa trên tình tiết có thật….
Tại một con hẻm nhỏ ở Sài Gòn, ngôi nhà cũ kỹ hai tầng của gia đình ông Tâm là nơi từng vang tiếng cười của hai anh em ruột: ông Tâm, người anh cả, và ông Hùng, người em út. Hai anh em lớn lên trong nghèo khó, cùng nhau vượt qua bao gian nan thời chiến tranh, rồi dựng xây cuộc sống mới. Ông Hùng, người em út, dù học hành dang dở nhưng tính tình hiền lành, luôn tin tưởng anh cả. Cách đây hơn hai mươi năm, khi mẹ mất, căn nhà và mảnh đất hương hỏa được hai anh em quyết định để ông Tâm đứng tên sổ đỏ. “Anh cả đứng tên cho tiện, sau này lo cho cả nhà,” ông Hùng từng nói, chẳng mảy may nghi ngờ.
Thế nhưng, đời người khó lường. Năm ông Hùng vừa bước qua tuổi 60, một cơn tai biến bất ngờ ập đến, khiến ông liệt nửa người, nói năng khó khăn. Vợ ông, bà Lan, cũng mắc bệnh tiểu đường nặng, còn cô con gái duy nhất đang chật vật với công việc bấp bênh để nuôi cả gia đình. Cuộc sống vốn đã khó khăn, nay lại thêm khốn đốn khi ông Tâm, người anh cả, lặng lẽ bán mảnh đất tổ tiên với giá 6,2 tỷ đồng. Tiền vào túi ông Tâm, nhưng ông Hùng chẳng được một đồng. Hơn thế, ông Tâm thẳng thừng yêu cầu gia đình em trai dọn ra khỏi căn nhà, đẩy họ vào cảnh ở nhờ nhà họ hàng trong một căn phòng chật chội, ẩm thấp.
“Tin tức lan nhanh như lửa cháy. Họ hàng, láng giềng không khỏi bức xúc trước hành động của ông Tâm. Một buổi chiều, cả chục người thân kéo đến trước nhà ông, đứng chật cả góc phố. Tiếng la hét, trách móc vang lên inh ỏi. “Tâm ơi, mày ăn hết phần của thằng Hùng, lương tâm mày để đâu?” bà cô họ lớn tiếng. Ông Tâm đóng chặt cửa, nhưng tiếng ồn ào bên ngoài vẫn không ngừng. Người đi đường hiếu kỳ dừng lại, xì xào bàn tán. Cả khu phố như sôi lên vì câu chuyện bất công.
Trong căn phòng thuê tạm bợ, ông Hùng nằm trên chiếc giường cũ, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Bà Lan ngồi bên cạnh, đôi tay run run nắm lấy tay chồng. “Mình tin anh ấy, vậy mà…” ông Hùng thều thào, giọng nghẹn lại. Cô con gái, vừa đi làm về, ôm mẹ khóc nức nở. Họ chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ biết rằng mái nhà xưa, nơi từng chứa đựng bao ký ức, giờ đã thành một vết thương không lành.
Câu chuyện về hai anh em nhà ông Tâm lan truyền khắp xóm, trở thành bài học đắt giá về lòng tin và tình thân. Nhưng sâu thẳm trong lòng mỗi người nghe, là một câu hỏi day dứt: Liệu tiền bạc có thể xóa nhòa được máu mủ ruột rà?
Ng
`uon
; docbao““